Mùa đông thường tới chậm nhất
và kết thúc cho cả bốn mùa tuần hoàn. Không hân hoan như xuân tới, chẳng vội
vàng như hạ sang, ít vẩn vơ lơ đễnh như tiết trời thu, chỉ có mùa đông như kẻ
lữ hành trầm mặc khoác lên mình tấm áo choàng màu trời chiều ảm đạm. Vậy nên
mỗi bước chân mùa đông qua từng ngôi nhà lại mang đến nỗi lòng buồn thêm tê
tái. Chẳng thế mà những người sống nội tâm thường yêu cái nền trời xám bạc và
những cơn gió lạnh lẽo giữa đông. Nhưng cũng từ những lý do tưởng như ngơ ngẩn
ấy về mùa đông mà người ta thường giấu mình trong sự
lạnh lẽo và một không gian đượm vẻ buồn tẻ mỗi khi muốn chấm dứt với điều gì đã
qua. Nỗi lòng ấy trở thành nỗi mong chờ mơ hồ ngay cả khi trời thu còn đang
hanh vàng..
Chẳng có mấy người thích mùa đông. Thậm chí còn có người nói rằng rất ghét nó. Với họ mùa đông luôn gợi những nỗi buồn và mang đến sự cô đơn...
Trả lờiXóaE cũng như chị không thấy mùa đông đáng ghét...